Khi nghe mẹ nói “hình như con bị sâu răng”, tôi lập tức đến trung tâm nha khoa tư gần nhà để kiểm tra răng miệng. Sau khi cạo vôi răng xong, cô nha sĩ cho biết “không có răng nào bị sâu”. Nghe cô nói vậy tôi nghĩ có thể do mình vệ sinh răng miệng kém nên yên tâm ra về. Tuy nhiên về đến nhà mẹ bảo “mùi đó vẫn còn”.
Lần thứ hai, sáng hôm sau tôi đến phòng nha khoa của bệnh viện quận. Cô nha sĩ vạch môi trên xem một phát, kéo môi dưới ngó một phát, xong buông dụng cụ nói “răng em rất sạch, không bị sao”. Tôi định nói với cô điều mẹ nói nhưng ngại lúc đó trong phòng còn những bệnh nhân khác đang ngồi chờ nên đành về.
Sáng hôm sau tôi quyết định đi khám lần nữa, Lần thứ ba này tôi đến bệnh viện chuyên về răng của TP. Chờ đợi hơn hai giờ mới đến lượt. Cô nha sĩ này cũng giống hệt cô nha sĩ ở bệnh viện quận mà tôi khám hôm qua từ cách thức khám cho đến câu kết luận. Viễn cảnh một lần nữa lại công cốc khiến tôi hết ngại ngùng nói thẳng với cô: “Nhưng mẹ nói miệng em có mùi sâu răng”. “Do em vệ sinh răng miệng không kỹ. Về nhà em mua chỉ nha khoa rồi đánh răng, súc miệng ngày ba lần là hết. Em xuống nhanh để đến lượt người khác”, không để tôi nấn ná, cô nha sĩ giục tôi xuống ghế. Vậy là tôi phải lủi thủi ra khỏi phòng.
Vài ngày sau xem trên báo thấy một trung tâm nha khoa có tiếng đang khuyến mãi rầm rộ tôi vội đến dù khá xa nhà và đây là lần thứ tư. Tôi lên ghế vừa há miệng, chẳng buồn ngó nghiêng xem, ông nha sĩ chỉ ngay vào một cái răng hoàn toàn không bị gì bảo “trám phòng ngừa”. Tôi gật đầu đồng ý với hi vọng trám xong vị nha sĩ “lên tinh thần” sẽ kiểm tra toàn bộ răng cho tôi. Nhưng trám xong vị nha sĩ chỉ buông một câu:“Xong rồi ra ngoài tính tiền”.
Lần thứ năm, một tháng sau khi chở mẹ đến một bệnh viện công trên đường Nguyễn Trãi khám bệnh, tôi tranh thủ khám răng. Vừa thấy tôi bước vào phòng, cô nha sĩ hỏi ngay lý do. “Dạ hình như con có răng bị sâu. Cô coi giúp con” - tôi trả lời. “Răng sâu thì nhổ. Chứ trám cũng vậy à” - cô nha sĩ nói. Trời ạ! Tôi còn chưa kịp lên ghế ngồi và cô đã nhìn thấy răng cỏ tôi thế nào đâu. Thất kinh hồn vía tôi vội tháo lui.
Sau lần thứ năm không mang lại kết quả gì, tôi nghĩ có lẽ mình không bị sâu răng mà bị bệnh khác. Không tìm ra nguyên nhân tại sao hơi thở mình có mùi khó chịu, tôi hoang mang vô cùng và trở nên sợ hãi việc tiếp xúc với người khác trong khi công việc lại đòi hỏi phải giao tiếp với khách hàng, đối tác. Lúc nào tôi cũng chỉ đau đáu với việc chữa trị. Ai chỉ gì tôi làm nấy, từ súc miệng bằng nước súc miệng đặt mua từ nước ngoài, các loại thảo dược cho đến ăn gì uống gì.
Thế rồi một lần lang thang vào một diễn đàn tâm sự, một chị đã kể tôi nghe chuyện của chị ấy. Chị từng bị hôi miệng. Đến mấy trung tâm nha khoa ở đâu cũng nói răng miệng chị tốt. Rồi sau đó chị sang thăm chị gái ở Singapore và được cho phiếu khám răng giảm giá. Chị đi khám. Nha sĩ không chỉ soi tỉ mỉ từng cái răng mà còn cho chụp phim cẩn thận. Nhờ đó phát hiện chị bị sâu bốn cái răng. Trám xong chị tự tin giao tiếp với mọi người. Chị khuyên tôi tìm nha khoa uy tín mà đi khám răng trở lại.
Từ câu chuyện của chị và nhớ lại cách các nha sĩ đã khám cho mình, tôi nhen nhóm hi vọng. Tôi nhờ một người bạn làm bác sĩ giới thiệu một nha sĩ quen để có thể yêu cầu khám kỹ cho mình. Không đến ba phút, cũng không cần phải chụp phim, nha sĩ quen này đã tìm ra nguyên nhân gây ra nỗi khổ tâm cho tôi suốt ba năm qua. Đó là chiếc răng nằm trong cùng bên trái ở hàm trên bị sâu. Chỉ mất 100.000 đồng và 10 phút trám, cuộc sống của tôi trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một chiếc răng sâu đơn giản mà phải đến nha sĩ thứ sáu mới phát hiện!